Thời gian qua đi, ta đã thay đổi thế nào?
Có thời gian nào bạn thấy phí phạm và hối tiếc?
Chào bạn!
Tôi của hiện tại xin chào bạn giây phút này!
Khái niệm thời gian của bạn là gì?
Tôi đã từng có một bài viết về nhận thức thời gian theo quan điểm cá nhân ảnh hưởng đến quyết định và nhịp điệu cuộc sống, bạn có thể đọc tại đây: Quan điểm về thời gian. Nhưng hãy đọc hết bài viết này trước đã!
Tác động, thành quả của thời gian như thế nào, là do ta lựa chọn.
Thời gian sẽ là hối tiếc, sẽ là xứng đáng, sẽ là những sự quan sát hiển nhiên.
Mỗi lần gọi điện về nhà, tôi chia sẻ việc tôi làm ngày hôm nay có khác gì hôm trước, tôi hỏi ba má về sức khoẻ có những gì bất thường, hay có sự kiện gì đặc biệt dạo gần đây, và ba má đang cảm thấy thế nào.
Như trong tiếng anh, ngữ pháp quan trọng đầu tiên vẫn là các thì (quá khứ, hiện tại, tương lai) kèm theo là những trạng từ chỉ thời gian, giới từ chỉ địa điểm. Con người quan tâm về việc mô tả các sự kiện theo mốc thời gian, địa điểm (cho đó là sự rõ ràng cần thiết) và quan tâm nhiều đến các sự kiện hiện thời - thời sự.
Đã bao lâu rồi bạn không nhìn ngắm rõ khuôn mặt của mẹ cha, những người ta thương yêu?
Khi tôi nhìn lại những tấm hình của ba má ngày trước, rồi nhìn hiện tại, những nếp nhăn, hay vết chân chim trên khuôn mặt má, tóc dần có những sợi trắng bạc của ba.
Tôi tự hỏi, liệu đã có bao nhiêu sự thay đổi để đem lại hình hài như hiện tại? Chắc là không đếm nổi hay gọi tên được…
Như những chứng bệnh ung thư, đến khi có những biểu hiện bên ngoài, các triệu chứng vật lý, hoá học bên trong dường như đã quá hạn.
Ta dễ nhận ra sự thay đổi trong 1 thập kỷ, 1 năm, hay 1 tháng, khó có thể thấy qua từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây.
Nhưng thế giới này luôn cần sự chuyển động để tồn tại, các nguyên tố và tế bào trong cơ thể luôn diễn ra sự luân chuyển không ngừng, cơ thể ta thay thế các tế bào đã chết bằng những tế bào mới để con người không bị vỡ vụn như một xác sống.
Thời gian có thể là cột mốc, có thể là quá trình. Có thể là thời điểm quyết định, cũng có thể là giai đoạn chuyển giao.
Rồi ta sẽ thành người ta mong muốn nếu ta thực sự muốn
Nếu nhận biết về sự thay đổi nhỏ như thế, ta sẽ có ý thức trách nhiệm hơn với những hành động nhỏ và quỹ thời gian hạn hẹp của chính mình.
Hạt mầm tốt là điều kiện cần, nhưng chưa là điều kiện đủ.
Trôi qua dòng thời gian, mỗi suy nghĩ và hành động ta làm như gieo một hạt mầm, không đủ thói quen như là nguồn dinh dưỡng, ánh sáng, độ ẩm, hạt sẽ chết. Nếu đủ đầy, hạt sẽ đâm rễ nảy mầm.
Ta có những suy nghĩ, tư duy, có những mối quan hệ chất lượng, vốn sống. Nhưng ta thiếu sự đồng hành, thiếu một khuôn khổ kỷ luật, thiếu những sự cố gắng. Cũng khó có được những gì mà ta hằng mong muốn.
Ước mơ có thành hình hay không là do ta quyết định. Đất cát hay đá sỏi là chuyện không phải của mình, nhưng việc lựa chọn là thảo mộc, cây rừng, san hô, hay xương rồng và thích nghi với nó vẫn là cách để ta thực hiện hoá ước mơ của mình là “trở thành một cái cây”.
Có những giai đoạn, rễ đang cắm sâu, ta đừng vì vậy mà dừng bước, hãy tiếp tục vươn lên lớp đất nền để đón nhận ánh sáng ấm áp chan hoà. Rồi từ đó, một hành trình mới lại bắt đầu để ta khám phá, nỗ lực.
Tôi đã thay đổi từ một đứa rất ngang bướng, cứng nhắc và khó chịu cực kỳ thành một người mở lòng mình hơn, nhẹ nhàng chia sẻ hơn. Từ những cái suy nghĩ đơn thuần đến những tư duy khác thường.
Để gọi là đã thay đổi, ta cần cái gọi là bắt đầu thay đổi và đang thay đổi.
Thay đổi những thói quen chưa tốt thành thói quen tốt, là đã thay đổi rồi. Do ta quy định sự thay đổi phải là rõ rệt, nhưng việc cái hạt khô, với việc nứt mầm thôi đã là một sự đáng kinh ngạc.
Như việc tập thể dục, và may mắn tôi huấn luyện yoga, trong mọi chuyển động tôi luôn ‘nhắc yêu’ học viên của mình, “quan sát cơ thể và hơi thở”, “lắng nghe cơ thể của mình”. Hằng ngày, dù nhỏ dù ít, tôi vẫn thấy cơ thể mình và học viên có những sự tiến triển.
Bao lâu rồi bạn không dành thời gian lắng nghe chính mình?
Và sự luân chuyển đó khiến ta sống… như các tế bào ta đang làm việc…
Chẳng trải nghiệm nào là như nhau, chẳng phút giây nào có thể lặp lại, nó sẽ ở cường độ khác, hình thái khác, nội dung khác, cảm nhận khác.
Tôi quên và chẳng thể tái hiện hình ảnh chính mình những lúc bập bẹ học nói, những khoảnh khắc ngây ngô thời học sinh, hay hình ảnh cô sinh viên hoạt động ở đại học, tới hình ảnh tôi vào hôm qua hay khoảng chừng 5 giây trước.
Những tế bào đó đã được thay thế, qua những gì tôi ăn uống, qua những cuốn sách mà tôi đọc, những người tôi gặp, những việc tôi nghĩ và làm.
Cái tôi hiện hữu trong hiện tại, hiện diện như một cú du hành thời gian và không gian đến cái thời khắc này.
Rồi ta sẽ là ai trong hành trình này, hay ta là ta tại chính mọi thời khắc của cuộc đời.
Có nhiều dạng thay đổi, ta thay đổi quá trình, thay đổi thói quen, hoặc thay đổi kết quả… nếu ta thoả hiệp với chính mình?…nhưng tại sao lại thoả hiệp với ước mơ của mình?
Deadline - Ranh giới sinh tử
Deadline - với nghĩa tiêu cực là ranh giới sinh tử trong chiến tranh Nội chiến, giờ là một từ thông dụng để chỉ ra thời hạn để hoàn thành công việc.
Năm rồi tôi hoàn thành tất cả chỉ tiêu đề ra và cả những chỉ tiêu mới “pop up” theo plan khiến tôi cảm thấy thích thú, năm nay tôi lại cho mình những chỉ tiêu, kèm theo là mốc thời gian chuẩn bị - thực hành - hoàn thiện.
Việc cụ thể hoá các ước mơ khiến ta cảm giác có động lực thực hiện hơn, và vì nó là bước đầu dang dở, ta lại có cái cớ để đau đầu nghĩ ngợi về nó - hiệu ứng Zeigarnik mà tôi đề cập ở bài Ứng dụng tâm lý vượt qua sự trì hoãn
Ngẫm lại thời gian trước, tôi có viết blog từ những năm 2019. Nhưng khoảng cách viết không đều và để từ ngày này sang ngày khác, thoáng đến 2022, tôi vẫn chưa nghiêm túc với việc viết và đạt được cái tôi mong muốn.
Tôi đã từng xem đó là hối tiếc, nhưng chẳng thể quay lại được, giờ thì tôi thấy đó là thời gian chuẩn bị, cho những trải nghiệm và quan sát, để tôi có câu trả lời ngày hôm nay cho sự quyết định quay lại viết chăm chỉ của chính mình.
Thời điểm luôn là cần thiết, điều gì đến cũng sẽ tương ứng với những gì có ở bên trong, như hạt mầm đâm rễ đủ sâu, nó sẽ vươn chồi đủ tốt.
Mọi thứ không phải là hối tiếc nếu ta có mục tiêu, định hướng và kế hoạch cho nó, ta chấp nhận kết quả và chịu trách nhiệm cho việc của mình.
Sẽ luôn có những sự thay đổi trong chúng ta hằng ngày, dù ta có nhận ra hay không, nên hãy cẩn thận với những thay đổi nhỏ.
Và ta không hề có một thế lực siêu nhiên hay cơ thể siêu phàm để làm những việc mà ngoài sức của mình, ta có thể chậm nhưng hãy cứ tịnh tiến.
Bài viết này khởi đầu cho chuỗi bài Viết đều và hay, mà tôi tham gia cùng Mở.
Mọi người hỏi tôi muốn gì khi viết blog ư? - Tôi muốn những bài viết “chất lượng”.
Để cho ai? cho tôi, những người quan tâm tôi, cho ai đang cần suy ngẫm về cuộc sống này. Để tỉnh thức trong suy nghĩ, hành động trong các khía cạnh tinh thần, học tập, làm việc và sống với “cộng đồng loài người - vô thường - muôn vật”.
Để làm gì? gieo đi một hạt mầm tốt, trong cả tôi và bạn. Nhắc nhở lại bản thân để luôn cải thiện, học hỏi và chia sẻ không ngừng.
Rồi sao nữa? tôi chia sẻ và hi vọng bạn sẽ đón nhận những câu từ của tôi như một lời suy nghiệm của chính bạn, rồi bạn lại chia sẻ đến những ai cần nó.
Nhưng “chất lượng” là sao? theo đánh giá chất lượng của chính mình, bằng sự kiểm duyệt rằng tôi đang mang một ý niệm tốt đẹp, bài viết có sự đầu tư thời gian, cho ra một bài học nhỏ, thoả được mục đích viết thật có tâm cho những độc giả yêu thương của mình, nhận về những bình luận để phát triển suy nghiệm thêm. Bài viết HAY là có sự Học tập, Am hiểu, và Yêu thích.
Và hơn cả… để khi thời gian qua đi, tôi suy ngẫm lại vào những ngày thong dong, cảm nhận lại cái tôi ngày cũ, với cái tôi hiện tại. Cho tôi du hành thời gian đến những cột mốc và suy nghiệm trong hành trình khám phá của chính mình…
Nếu bạn đã đọc xong, bạn có thể đọc thêm các bài viết liên quan tôi đã đề cập, hoặc lưu nó cho một dịp suy nghiệm khác!
Namaste!
Bài viết thuộc thử thách Viết Đều và Hay của Writing On The Net Alumni
#wotn #vietdeuvahay